Phút tản mạn
Sáng nay, tôi thức dạy lúc 7h kém 10, thường thì 7h30 hoặc 7h45 tôi mới dậy. Hôm nay, tôi dạy sớm hơn vì tôi phải hoàn thành xong bài để gửi cho một tờ báo mà tôi đang cộng tác và tôi sẽ đi ship hàng. Tối hôm trước, tôi nghĩ, sao mình không cùng kết hợp các công việc một lúc sẽ tốt hơn.
Tôi nghĩ đến việc
đi lấy nhuận bút kết hợp giao hàng. Tôi sống ở ngoại thành cách Hà Nội khoảng
20 km. Tôi trở dậy, đi ra vườn hái ổi, sau đó, vào chọn chanh đào. Xin chú
thích là tôi nhận đưa hàng cho một em bên nội thành mà tôi quen biết.
Tôi đã đăng ký
bài với anh trưởng ban nên tôi muốn hoàn thành sớm. Tôi cố gắng hoàn thành bài
vở sau đó chuẩn bị sang Nội thành.Trước khi đi,tôi đưa em gái đi đến đám cỗ cưới
cách nhà tôi chừng 3 km.
Khoảng 8h50, tôi
mới ra khỏi nhà. Tôi đi ra chợ tìm dì tôi để lấy hạt dẻ. Dì tôi bán hạt dẻ, tôi
nhận đưa hàng giúp dì cho em ấy. Sở dĩ có việc bán hàng này vì tôi quảng cáo
trên mạng xã hội với mọi người rằng mẹ tôi bán ổi còn dì tôi bán hạt dẻ và
chanh đào.
Tôi vào chợ. Chợ
rất đông, tôi phải cố gắng đi cẩn thận để tránh va quệt với người khác. Song,
không may cho tôi, đoạn đường đó vốn chật chội, mấy cô bán hàng cứ bày hàng
chìa mãi ra đường. Tôi tránh một anh đang dừng xe mua cá nên tôi va vào một
thúng than hoa. Than đổ tung tóe trên nền chợ ướt bẩn. Cô bán hàng nhìn tôi,
tôi vội vàng xin lỗi rồi vắn ống tay áo bốc từng bốc than vào thúng. Tôi không
xấu hổ mà cảm thấy mình hậu đậu vô cùng. Tôi đã mất khoảng vài phút để rửa tay
thật sạch trước khi ra khỏi nhà. Dù tôi có làm gì đi nữa, tôi không bao giờ muốn
nghĩ mình bẩn, nhất là móng tay bẩn lại càng không.
Tôi cố gắng bốc
than thật nhanh. Cô ấy bảo, tôi không được làm sót lại dù chỉ một mảnh nhỏ vì
đó là tiền hàng. Khi tôi bốc xong, cô nhìn sang hàng cá đối diện và bảo tôi xin
nước ấy mà rửa tay. Tôi ngỏ ý xin được rửa tay với nước trong chiếc xô của cô ấy
nhưng cô ấy không cho và bắt tôi xin bên kia. Tôi cảm thấy rất xấu hổ chưa biết
mở lời như thế nào. Một cô bán củ gì đó bảo tôi, cứ thế mà té nước từ chậu cá
ra rửa tay. Tôi làm theo, cô bán cá cũng không nói gì. Tôi cố gắng làm sao cho
tay sạch nhưng than mà, đâu dễ sạch đến vậy.
Tôi không dám lau vào bất cứ đâu và cố gắng phóng xe đi thật nhanh cho kịp giờ. Tôi dự định đi lấy nhuận bút ở ba nơi trong thành phố. Nói là ba nhưng chúng khá gần nhau. Tôi vội vàng tới mức quên mất tay mình rất bẩn và cần được rửa cho nên đến tòa soạn tôi không đi rửa tay dù tôi biết nhà vệ sinh ở đây rất sạch và có xà phòng. Có lẽ, chị kế toán trả tiền nhuận bút đã thấy tay tôi rất bẩn. Không biết chị ấy có nghĩ gì hay không.
Tôi cố phóng thật nhanh cho kịp giờ |
Tôi không dám lau vào bất cứ đâu và cố gắng phóng xe đi thật nhanh cho kịp giờ. Tôi dự định đi lấy nhuận bút ở ba nơi trong thành phố. Nói là ba nhưng chúng khá gần nhau. Tôi vội vàng tới mức quên mất tay mình rất bẩn và cần được rửa cho nên đến tòa soạn tôi không đi rửa tay dù tôi biết nhà vệ sinh ở đây rất sạch và có xà phòng. Có lẽ, chị kế toán trả tiền nhuận bút đã thấy tay tôi rất bẩn. Không biết chị ấy có nghĩ gì hay không.
Lấy tiền xong,
tôi gặp các anh chị ở trong Ban mà tôi đang là CTV. Họ chuẩn bị đi chơi,có lẽ
là hậu 20-10. Các chị ấy cao, xinh đẹp, sang trọng. Tôi rất bối rối và ngại với
bộ dạng và vị trí của mình. Tôi chào họ vội vàng. Lấy xe ra khỏi cơ quan, tôi vội
vàng phóng đi mà không dám ngoái đầu lại. Phút ngại ngùng nhanh chóng qua đi.
Tôi lại lao như con thoi đến tòa soạn khác. Chờ đợi đến lượt luôn là việc mà
người đi lấy nhuận bút cần hiểu và kiên nhẫn. Vâng, tôi chờ đợi đến lượt. Ôi,
đen đủi làm sao, những bài từ số trước tôi không lấy được vì họ đã đổi người
phát nhuận bút. Người cũ phát cho tôi đang đi khám bệnh. Tôi xin lại số điện
thoại để liên lạc cho dễ.
Để không mất thời
gian, tôi đã sử dụng Google map để tìm đường. Tôi vốn không hiểu rõ đường nội
thành nên khi thấy máy báo lại là từ nơi tôi đang ở đến chỗ giao hàng chỉ đi mất
14 phút. Tôi mừng rơn.
Những con đường
nội thành với tôi, đoạn nào cũng quen quen. Và rồi, bản đồ chỉ 14 phút thì tôi
đã đi mất gần 1 tiếng đồng hồ. Đúng là thảm họa. Đã mệt mỏi lại lỡ hẹn. Người
đưa hàng không biết đường là đây. Lúc tìm đường, tôi vừa đói, mệt lại vừa tranh
thủ quan sát xem trên phố có dùng được cho các bài viết của tôi hay không. Thêm
mệt chưa nhưng đó là việc của tôi và tôi thích. Tôi thích làm những công việc
giúp xã hội tốt hơn. Có thể việc tôi làm là để giúp phố phường thông thoáng hơn
nhưng tôi rất lo và ái ngại cho những người bị liên quan hoặc mất chỗ bán hàng
vì tôi đã “dọn dẹp” họ. Những người bán
hàng rong sẽ bán hàng ở đâu và họ có đủ tiền gửi về quê không? Câu hỏi cứ đau
đáu trong tâm trí tôi.
Giao hàng xong,
tôi ngồi nghỉ vài phút rồi mới nổ máy về. Lúc đó,tôi đã đi đúng đường nhưng vẫn
rất sợ lạc đường. Tôi quyết tâm không ăn trưa mà sẽ về nhà ăn cho đỡ tốn. Tuy
nhiên, khi đứng trước hàng bún đậu tôi đã không kiềm chế được mà vào gọi một suất
ăn đơn giản nhất, rẻ nhất. Khi bụng đã no bún, tôi phóng nhanh về nhà. Lúc đó
còn vào ngân hàng để chuyển tiền cho bạn. Lại chờ đợi. Mãi gần 3h chiều tôi mới
về đến nhà. Mệt rã rời nhưng không dám ngủ trưa vì nếu ngủ, tôi sợ sẽ ngủ đến tối.
Tôi còn phải hót thóc thành đống để mẹ về quạt thóc và làm bài cho kịp tiến độ.
Khá mệt .
Nhà tôi có ba
con mèo, một mẹ và hai con. Chụp ảnh và chơi với chúng khiến tôi bớt mệt và vui
hơn. Tối nay, tôi có một cuộc hẹn nhưng tôi đã từ chối và băn khoăn nghĩ về người
đó suốt buổi tối. Không đến không có nghĩa là ghét. Không đến vì thật sự không
nên đến. Có những thứ khi đã quyết tâm thì phải làm bằng được. Mỗi chúng ta, ai
chả cô đơn, ai chả yếu đuối kia chứ. Có điều,ai cũng cố giấu đi mà thôi. Họ sợ
người khác cười hay sợ ai đó không thông
cảm cho mình, hay cứ giữ lại cho mình, tất cả rồi sẽ qua?
Đó là một người rất đặc biệt với tôi nhưng tôi
chọn không đến bởi vì mọi thứ đang rối tung và đầy mâu thuẫn. Chẳng phải đã cố
gắng đẩy ai đó đi xa thật xa hay sao. Một khi dám làm thì dám chịu. Tôi xa bạn
không phải vì bạn xấu xa hay bạn không xứng đáng để tôi gặp. Tôi rất muốn gặp
nhưng vì bạn đã cố đẩy tôi đi. Tôi xa bạn vì suy nghĩ ấy của bạn. Suy nghĩ mà
tôi không thể hiểu được nữa. Khi người ta không hiểu được nhau, người ta khó
thân được với nhau nữa. Tôi không bao giờ cố hiểu vì sao bạn làm vậy, đẩy tôi đi
rồi lại muốn gần tôi. Tôi không bao giờ hỏi mình có cần bạn nữa không. Tôi sẽ sống
với khoảnh khắc này và ngày mai, ngày kia nữa. Tôi tin rằng, sẽ có một ngày,
tôi sẽ tự hiểu bạn và bạn tự hiểu tôi. Giờ đây, bình tâm đón nhận cuộc sống.
Chúc bạn vui!
Chúng ta vẫn tiếp tục trèo lên những nhánh cây phải không?! |
Post a Comment